Mưa mang đến cho tôi niềm hạnh phúc. Mưa khẽ miên man đều đặn xoay trong không gian rộng lớn.
Hạnh phúc của tôi là những ngày bên mưa, cùng mưa tinh nghịch những trò thật trẻ con, thật vô tư. Chỉ đơn giản có thế.
Rồi mưa đi, mang cả hạnh phúc của tôi ra đi. Ngày hôm đó mưa buồn bã, mang vẻ xám xịt, u uất. Tôi không khóc, vì tôi biết, tình cảm và nước mắt đều không hữu tình.
Mưa, đem đến cho tôi tình yêu và cũng tự tay cuốn trôi đi mối tình ấy. Tôi cứ ngỡ mình sẽ hận mưa lắm, vì mưa đã cướp mất hạnh phúc của tôi.
Không. Vì tôi yêu mưa quá nhiều ? Hay do tôi chỉ có thể xem mưa là bạn ? Dám khẳng định rằng tôi yêu mưa, nhưng tại sao tôi vẫn không khóc, không hận cái cách quay lưng của mưa ?
Có lẽ tôi quá bao dung, quá rộng lớn để tha thứ mọi lỗi lầm mà mưa đã gây ra. Dù thế nào, mưa vẫn là người mà tôi yêu nhất.
Tôi yêu mưa bằng trái tim, bằng tâm hồn, bằng nỗi đau và máu. Đáp lại, mưa cho tôi cái gì ? Mưa cho tôi một sự lạnh lùng đáng sợ, mưa luôn tự do như thế.
Ai bảo mưa là mạnh mẽ ?
Mưa cũng yếu đuối lắm chứ! Bằng chứng là mưa trong suốt như pha lê, vỡ tan tành khi chạm đất. Mưa thật nhẹ nhàng mà cũng thật mỏng manh.
…
Mưa. Đem đến cho cả hai – tôi và mưa – một tình yêu không đích đến.
Dẫu biết sẽ đau nhiều lắm, dẫu biết rằng vĩnh viễn không thể có nhau. Dẫu biết… nhưng vẫn yêu… Yêu đến mỏi mòn hi vọng… Yêu đến mơ hồ.
Tôi hiểu mưa cũng dành tình cảm cho tôi nhiều lắm. chỉ là mưa đang cố tỏ ra mạnh mẽ để che giấu nỗi đau trong lòng mình…
Bao nhiêu lần máu trong tôi cùng mưa hòa quyện ? Bao nhiêu lần mưa hát cho tôi nghe ? Dẫu khúc hát đó chỉ một mình mưa hiểu…
Nhịp đập trái tim tôi hòa cùng với tiếng mưa bên thềm, như một sự phối hợp ăn ý. Tồn tại đâu đó, hai tâm hồn đồng dạng luôn hướng về nhau.
Tôi lạc bước trên con đường rộng lớn, chỉ có riêng tôi và mưa. Đối diện. Mưa làm tê tái tâm hồn. Mưa dang rộng vòng tay, ôm lấy tôi vào lòng.
Bất chợt có thứ gì đó như chực trào rơi nơi khóe mi, nóng ấm lăn dài trên má, vương lại vị mặn chát trên đầu lưỡi. Nước mắt ? Tôi đã khóc vì mưa thật sao ?
Vậy là tôi đã đúng. Tôi thật sự yêu mưa.
Tôi thấy một tia sáng mỏng manh trong đêm đen toàn mưa. Tôi không cố gắng níu lấy nó, bởi tôi muốn được mưa ôm mãi thế này. Tôi yêu mưa và chỉ muốn tồn tại dù chỉ một lúc.
Hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, cuộc sống của tôi.
Chính là mưa.
TÔI.GỤC.NGÃ.
…
Cánh bướm nhỏ khẽ chờn vờn trong đêm… Có ai đó đã nói mỗi cánh bướm là một linh hồn. Phải chăng linh hồn tôi đang hiện diện trong thân xác bé nhỏ của cánh bướm kia ?
Tại sao lại có bươm bướm trong mưa ?
Bươm bướm xuất hiện, tượng trưng cho một sự luân hồi. Liệu tôi còn có thể gặp lại mưa, một lần nữa, nơi dương thế ?
Nếu có luân hồi, tôi nguyện làm cánh bướm kia… Nhọc nhằn trong mưa đêm gánh chịu nỗi đau, nhưng mãi yêu mưa hơn tất cả. Yêu đến đau, đến quên cả chính bản thân mình. Để rồi sau đó thân xác phải nát vụn dưới chính bàn tay mưa.
Mưa vẫn rơi đều từng giọt xuống thế gian này, khôn nguôi…
…
Mưa.
Tôi đã yêu em đến thế này sao ? Tôi thật vô tâm, lạnh lùng. Tôi đã giết em và chính tôi là một kẻ tội đồ.
Chỉ có mỗi việc giữ lấy em tôi cũng không làm được. Tôi chỉ biết yêu em trong câm lặng, ômem vào lòng khi em gục ngã vào tôi và không tỉnh lại được nữa. Không bao giờ.
Em không quá gần và cũng không quá xa. Nhưng em đã rời xa tôi, đau. Tôi nào biết khóc, bởi chính sự sống của mưa là làm dung hòa nước mắt của em.
Đúng. Tôi chỉ biết nhìn em rời xa, lòng đau mà chẳng làm được gì. Tôi chỉ càng cảm thấy hận bản thân tôi.
Cánh bướm đang nát trong tay tôi. Phải chăng đó là sự hiện diện của linh hồn em ? Em đx chịu đựng sự đau khổ cùng cực của con tim, đã vượt quá sức giới hạn của nỗi đau. Em ra đi thật yên bình và thanh thản.
Em nào biết, tôi yêu em…
Em biết chăng ? Em có thấu… ?
Sao em lại ra đi bỏ lại mình tôi nơi này… Tôi vẫn đợi chờ em quay trở lại, chờ một phépnhiệm màu nào đó mang em quay trở về bên tôi.
Luân hồi… Có mang em trở lại như xưa, trở lại như em của ngày xưa tôi biết ?
[Loving you, I had a dream…
Loving you, I’ll remember…]
[Yêu anh, em đã có một giấc mơ…
Yêu anh, và em sẽ nhớ…]
…
Chờ.
Một ngày tươi sáng tia nắng chiếu xuyên qua giọt mưa buổi đêm, làm nó tan biến như chưa từng xuất hiện.
Một vòng tay khẽ ôm lấy người con gái mưa yêu, như đêm nò vẫn thế - một vòng tay ấm áp, tràn đầy tình cảm.
Một khúc hát mưa khẽ cất lên, tuy không ai hiểu nhưng chỉ một mình người con gái hiểu.
[Because she loves the rain…
And, because they belong together…]
[Bởi vì cô ấy yêu mưa…
Và vì họ thuộc về nhau…]
…
Trời không còn mưa.
Mưa chấp nhận từ bỏ tất cả để tìm kiếm tình yêu ấy và chờ đợi.
Mưa yêu em.
[When you let me go,
I will waiting for you.
…Still our next say hello,
…Don’t forget…]
[Khi em để anh đi,
anh vẫn sẽ chờ em.
Cho đến lúc gặp lại lần nữa,
Anh vẫn chờ…
…Đừng quên anh…]
Đừng quên…
“ Please, always smile, although I will be die tomorrow ”
“ Làm ơn hãy luôn cười, dù cho ngày mai tôi sẽ chết ”
Khi bóng tối bao trùm, và tất cả sẽ trở về với vị trí của nó.
Đêm nay không mưa.
…
* I’m in the dark
From the new world, with love… *
…Still our next say hello
I’ll wait…
And I’ll say…
* I see you *
…
* I see you, too *
]