♥ B12 is Forever ♥

B12 ε [2010..2013]lim♥=+∞x-41
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  ShopShop  Đăng NhậpĐăng Nhập  Đăng kýĐăng ký  
:: Forum ClassB12 - Mái Nhà Tình Bạn ::
  • Music

Share
 

 Cái giá em phải trả cho hai chữ yêu anh♥

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
J.Kei
S-mem
S-mem
J.Kei

Post : 172
Points : 453602
Thanked : 37
Join date : 06/03/2012
Age : 30
Đến từ : cần thơ
Cái giá em phải trả cho hai chữ yêu anh♥ Empty
Bài gửiTiêu đề: Cái giá em phải trả cho hai chữ yêu anh♥   Cái giá em phải trả cho hai chữ yêu anh♥ I_icon_minitimeWed Jun 13, 2012 4:00 pm

*Tháng năm trôi, phai phôi như một mối tình cũ kỉ

Thấm nhằm gì, so với những thương tổn ngày qua ?*



Tháng 6, nắng phong phanh qua những chiều thương nhớ vội, tim bồi hồi đánh bản nhạc mộc yêu thương. Người ta nói, đã cố quên thì lại càng nhớ, nhớ nhiều rồi cũng sẽ lại quên thôi. Nhưng cái nhớ trong tâm trí mỗi con người không giản đơn chỉ là những thứ đáng-để-nhớ, chúng thỉnh thoảng lại là những nỗi đau trống lốc đến vô bờ, chẳng tựa được vào đâu nên đành nương náu nơi kí ức nhờ tạm.


Thời gian trôi đi, những tưởng em đã quên được hẳn vết thương tích ngày ấy. Vậy mà trong phút chốc thôi, khi những vạt nắng vội vàng kia chao nghiêng trên tán cây bàng cũ kỉ, chúng vô tình mang lại cho em những xúc cảm hôm nao, nơi góc phố ấy, nơi chỗ ngồi này, nơi từng có anh đợi chờ em đến. Tim chợt ấm, nhưng chẳng qua không tự vì em cảm thấy vui, mà vì sự co thắt đến tột cùng của một nỗi đau không tên lâu ngày bị chôn giấu.

Anh à, liệu sau khi chia xa anh có còn nhớ đến cô nhân tình bé nhỏ này nữa không? Liệu sau khi mất nhau rồi có phút giây nào anh chợt nhìn lại và thấy hối tiếc?. Em có đấy. Nhưng em hối tiếc vì đã để cho duyên trời xui rủi em gặp anh, để cho mình rơi vào vòng tình ngang trái... Chẳng qua, cũng chỉ là vì hai chữ ích kỉ trong lòng mỗi con đàn bà với thứ tình yêu mù quáng thôi, đúng không anh?

Đã 3 năm quanh quẩn với một mối tình vụng trộm. Em và anh, sau lưng một người đàn bà khác, anh gọi là Vợ. Đã rất nhiều lần em tự hỏi lòng, mình liệu có phải là một kẻ khốn nạn hay không, bởi anh biết đấy, kẻ thứ ba đứng chen chân giữa mối quan hệ gia đình nào đâu phải là người tốt đâu anh? Mẹ dạy, đời cũng đã từng dạy. Thế nhưng sao em vẫn như con thiêu thân, biết chết vẫn cố đâm sầm vào?


Anh là kẻ đểu cáng. Em biết chứ. Nhưng bản chất đểu cáng đó lại nằm quá sâu trong thứ ma lực của một người đàn ông phong trần. Còn em, em quá yếu mềm, em không chống cự nổi.

Em. Tuổi đôi mươi. Thứ sắc xuân đó của một cô gái trẻ vừa mới biết yêu nào có phải dễ dàng để bất kì ai có thể đụng chạm là được? Nhưng với anh, mọi thứ thật nhanh chóng, thật dịu dàng và ngọt ngào như một thứ cạm bẫy không bao giờ em chống trả được. Em lỡ. Em sợ. Em dấn thân. Em trao anh tất cả...


Là tình yêu. Là dục vọng. Là niềm tin. Và là cả danh dự của một đời người con gái. *


Rồi anh ơi, đã có lần nào anh cảm thấy xót thương cho em chưa? Đã có lần nào anh ban phát cho em chút yêu thương dù chỉ là một ít thôi, một ít đủ để em nhận ra rằng những việc em làm là đáng giá hay chưa?

Không. Anh không hề. Anh chỉ làm điều đó, để được lên giường với em thôi.

Nhiều lần, anh nói anh yêu em. Nhiều lần, anh nói anh cần có em. Nhiều lần, anh nói anh nhớ em. Đã rất nhiều anh, anh dối gạt em như vậy. Thế mà em tin, em cam tâm tin tất cả. Em lưu trọn hết những tin nhắn, những câu nói của anh trong đầu hòng nuôi sống thứ tình cảm bạc nhược đó của chính mình. Nhìn em trong gương, chẳng khác nào em tự biến mình thành một con đĩ.


Rồi những khi em hỏi vì sao anh yêu em nhưng anh lại không li dị vợ để cưới em. Anh cười và rồi bằng miệng lưỡi ngọt ngào, anh dụ khị em đến những câu chuyện khác, để em quên béng đi ước nguyện làm vợ anh của mình, để em không phải đòi hỏi anh những điều mà vĩnh viễn anh cũng không muốn. Em trở thành con ngốc.

Rồi những khi em hỏi vì sao vào những ngày lễ, anh lại về với gia đình, bỏ mặc em như một con mèo bị hắt hủi bên đường như thế. Anh cười và rồi ôm em vào lòng, xoa dịu nỗi đau bằng những câu nói đầy lí lẽ của một người đàn ông từng trải. Buồn cười là em đã tin anh. Em trở thành con ngốc.

Rồi những khi em thèm lắm được ở bên anh mỗi đêm dài, vậy mà gọi anh, thứ em nhận được cũng chỉ là đôi ba câu ngắn ngủi rằng ''Anh bận đi với vợ'', ''Anh bận làm'',..Hoặc thậm chí là ''Em ... phiền quá.'' Vợ anh, gia đình anh vẫn là tất cả, thế còn em, em là gì? Là một con đàn bà anh thích thì chơi, không thì bỏ ngang bỏ giữa như thế hay sao? ....Vậy mà em vẫn cảm thông. Em vẫn nghĩ tốt cho anh. Em vẫn yêu anh, vẫn chấp nhận làm một cái bóng bên cuộc đời anh chỉ vì em tin rằng Anh thật lòng yêu em như anh đã từng nói. Em trở thành con ngốc.


* Anh à, làm người sao lại phải diễn với nhau nhiều như thế?

Nếu đã yêu em thì hẳn anh đã không để em phải đau khổ, phải sống và yêu một tình yêu chui nhủi đầy nhục nhã như vậy?

Nếu đã yêu em thì hẳn anh đã không hất bỏ em khi trong tay anh có đủ đầy mọi thứ như thế, có lẽ cũng bởi vì trong thâm tâm anh, em chỉ là một thứ đồ chơi không hơn không kém, phải không?

Nếu đã yêu em thì hẳn anh đã không để em mãi mãi vẫn chỉ là một con nhân tình, một vai diễn hề hợm trong vở kịch cuộc đời của chính anh - suốt đời chỉ đứng bên lề và nhìn anh tận hưởng thứ hạnh phúc tham lam, bất chính của một người đàn ông đã có vợ?


Em đau đớn lắm anh.

Đau đớn nhiều lắm khi nhìn thấy anh vui sướng trong thứ hạnh phúc ấm áp của gia đình

Lại càng đau đớn hơn khi nhìn thấy anh đi cùng một ''con nhân tình'' khác...



'' Chỉ thế thôi sao!?''

Thì ra em với anh cũng không phải là nhân tình duy nhất. Thì ra mỗi lúc anh nói anh bận, chưa chắc là anh đã kề cạnh vợ mình. Thì ra mỗi hôm anh tránh mặt em, anh lại đi cặp kè bên một con đàn bà khác!?

Em già rồi, em xấu xí rồi. Nhan sắc em, cuộc đời em, anh giẫm đạp không thương tiếc. Hoa em còn lại gì sau những ngày tháng nằm vùi dập trong bàn tay anh?

Anh có thương không? Có bao giờ anh thấy thương em không?

Cuộc đời em bán rẻ cho anh quá nhiều thứ. Để đến cuối cùng thứ em nhận được không chỉ là thứ tình cảm bạc bẽo, mà còn là sự phản bội nghìn lần không thể tha thứ của chính bản thân anh.

À. Em quên. Em quên mất rằng


anh chỉ là


....một kẻ-đểu-cáng.


Em đã giận. Em đập vỡ tung tất cả mọi thứ. Em ghen. Em thấy mình thật tồi và anh cũng thật là khốn nạn. Vì sao em lại yêu anh? Và vì sao em lại chấp nhận làm một con điếm cho riêng anh trong vòng suốt 3 năm như thế? Em nghĩ, anh đã từng yêu em. Em nghĩ, một ngày nào đó không xa anh sẽ cưới em. Em nghĩ, anh sẽ để cho em một lần được đóng vai chính trong vở kịch cuộc đời anh. Mọi thứ trong đầu em cứ như tự huyễn hoặc chính bản thân mình. Em tự cho mình cái quyền của một con đàn bà nắm giữ trái tim anh lúc nào mà không biết, trong khi chính bản thân em rốt cuộc cũng chỉ là bèo nước trong cuộc đời của anh..


Mặc dù là, em biết, tất cả những điều đó vĩnh viễn chỉ là mộng ảo.

Còn em, mãi mãi em cũng chỉ là kẻ thích sống trong những giấc mộng...

.. Vĩnh viễn không tàn.








V à A n h . . .


Anh để em tàn úa cùng với thời gian

Anh bỏ mặc em trong những đống vụn của sự hờn ghen và giận dữ...


''Em à, dẫu gì ta cũng chỉ là nhân tình thôi. Anh không nghĩ là em lại yêu anh thật...Thôi thì, em hãy cứ tìm cho mình một người đàn ông tốt hơn anh. Một người đàn ông có thể cho em cả gia đình và tiền bạc. Anh còn vợ, còn con, thôi chào em !''

Và, anh đã vứt bỏ em như thế.


Chỉ mình em yêu thương, chỉ mình em đớn đau đến tột cùng. Vạt nắng kia ơi, sao vội vàng lay động trong tôi những kí ức đẹp, để rồi khiến tôi nhận ra những kí ức đó đã thuộc về quá khứ - một quá khứ đầy sự giả dối và thương đau...? Yêu thương một người đàn ông vì sao lại là có tội, phải chăng là vì tình trong em đã mù quáng cùng đường, đã là một nỗi đau vĩnh viễn không thể thông cảm... Em khóc, những giọt nước mắt không-phải-cuối-cùng cho một cuộc tình đã qua để lại nhiều vết thương và nỗi đau vô vị. Mê man mê man trong những miền kí ức đẹp, tự vỗ về rằng tất cả chỉ là giấc mơ thôi...

Nhớ và quên, đến cuối cùng cũng chỉ bị tổn thương như nhau cả. Trái tim vốn dĩ không phải là sắt đá, có thể nói nhớ là nhớ, có thể bảo quên là quên. Những cuộc tình dang dở đến và để lại trong cuộc đời ta những nỗi đau thì hãy cố gắng học cách tự lau khô nước mắt và đứng dậy. Yêu một người không phải là một cái tội. Nhưng khi yêu một người, điều cần làm không phải là học cách làm sao để yêu người đó nhiều đến mức u mê và mù quáng, mà là học cách làm cho người đó hạnh phúc với chính tình yêu của mình...


* Ngoài kia. Những vạt nắng buồn đua nhau chạy về cuối trời. Ảm đạm.
Đời người con gái, trót dại cũng bởi hai chữ yêu đương
Buồn vui sau một canh tàn, đến cuối cùng mới biết chẳng qua là vì ta say quá...



Về Đầu Trang Go down
 

Cái giá em phải trả cho hai chữ yêu anh♥

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥ B12 is Forever ♥ :: Cảm Xúc-