Góc lặng của tâm hồn thường ẩn chứa cảm xúc thật. Một con người thật.
* * *
Lý trí mỏi mệt dẫn tôi trở về nơi con phố rất đỗi quen thuộc, nơi tưởng chừng bị đánh rơi trong kí ức nhạt nhòa. Và tôi gọi nó là "nơi tình yêu bắt đầu".
Nơi đó đông đúc người qua lại, con phố như vận động không ngừng, nhưng lại yên ắng đến lạ mỗi khi hoàng hôn buông mình. Nơi đó, đã mang đến cho tôi một tình yêu, một rung động nhẹ nhàng chạm vào tim, một thứ cảm xúc thật khó tả.
Hạnh phúc!
Đó là quãng thời gian tôi thật sự vui và trân trọng. Anh mạnh mẽ, nồng nàn, đầy nhiệt huyết. Anh như cơn gió, mát mẻ và vô hình, tuy vậy, tôi vẫn cảm nhận được.
Có lẽ cũng chính vì anh là gió... Gió thì có bao giờ tôi nắm bắt được, nên gió có lý tưởng của riêng mình. Và anh đi. Đi qua đời tôi như cơn gió thoảng.
Hai năm. Không nhiều để có được sự mát mẻ. Không ít để tôi biết rằng, không có gió, tôi phải chịu nắng nóng một khoảng thời gian rất dài...
Hết. Anh, tình yêu, mọi thứ... Thường thì đánh mất thứ gì đó đột ngột, người ta thường khó chấp nhận ngay. Tôi cũng vậy. Tôi đi tìm anh, tìm cái gọi là "lý do kết thúc". Thứ tôi nhận được là gì... "không còn cảm giác bên em". Tôi bật cười, bật cả máu môi.
Đau!
Không còn ngôn từ nào có thể gột tả. Tuyệt nhiên, tôi không khóc. Không hề. Dù là chút ít cho cuộc tình này. Người ta cho rằng tôi vô tình. Vì ai..??
Anh đi. Ngày hôm ấy trời không mưa. Đến cả ông ấy cũng không cản được thì tôi có là gì. Trong mắt anh, tôi như hạt bụi.
Tiếc..?
Kí ức rồi... Dù là "nơi tình yêu bắt đầu" cũng không thể cho tôi nổi lý do để cái động từ "đau" đừng dấy lên trong tôi nữa. Ít ra, ngay lúc này.
Nhạt.
Tôi yêu anh trong mùa xuân. Và mất anh khi mùa hạ còn chưa kịp tới. Có ai đó đã nói "yêu trong mùa xuân là không bao giờ tỉnh lại được nữa".
Bên tôi giờ chỉ còn bóng tối...
...Lời nguyện cầu hạnh phúc gửi về ai từ tân thế giới, yêu thương...
* * *
"Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước, miên trường phía sau".